Home Văn chương kết nối Chùm thơ đoạt giải Cuộc thi Thơ (2019 -2020) trên báo Văn Nghệ của Trần Đức Tín

Chùm thơ đoạt giải Cuộc thi Thơ (2019 -2020) trên báo Văn Nghệ của Trần Đức Tín

0
Chùm thơ đoạt giải Cuộc thi Thơ (2019 -2020) trên báo Văn Nghệ của Trần Đức Tín

Trần Đức Tín, sinh năm 1989, quê quán U Minh (Cà Mau) là một trong những cây bút trẻ có giọng thơ riêng, giàu năng lượng. Trần Đức Tín hiện sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh với bút danh Khét. Anh đã xuất bản tập thơ đầu tay “Rồi mình cũng xa lạ nhau” – 2018 và là một tác giả viết đều tay với nhiều thơ, truyện đăng trên các báo, tạp chí văn nghệ từ Trung ương đến địa phương.

Trần Đức Tín chia sẻ quan niệm về thơ: “Thơ là chiếc phao cứu sinh cho những tâm hồn yếu đuối, tôi cũng không ngoại lệ. Thơ là hồn người, không chỉ có hương thơm mà ở đó còn có những vực thẳm, hố đen. Có thể tôi từ hố đen mà đứng dậy hay gục ngã cũng được, quan trọng là tôi đang vẽ lại một cách chân thật hồn mình trong những giây còn thở”.

Ở Cuộc thi Thơ (2019 -2020) trên báo Văn nghệ, Trần Đức Tín đoạt giải Khuyến khích với chùm thơ 2 bài: Mình ơi bão qua rồiCon có ổn không. Trước đó không lâu, Trần Đức Tín cũng vừa giành giải Nhì tại cuộc thi thơ Đồng bằng sông Cửu Long lần VI-2020 do Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật An Giang đăng cai tổ chức.

MÌNH ƠI BÃO QUA RỒI

Sài Gòn vào mùa bão rồi em
cơn bão đầu tiên anh đón nơi đất khách
nghe là lạ từng hạt mưa giăng mắc
lắm lúc trở mình đau hơi gió phía xa xôi
phố hoang vu
phố chạy bão
phố gập người
ngọn đèn đường thức trắng đêm nhìn bão nổi
anh cũng nhìn em sau đôi mắt bão
bỗng thấy mình thời tuổi trẻ nông nênh
bão xoáy lòng
phố
trống trơn
bật gốc
em lại xoáy vào anh từng ánh nhìn quặn thắt
mảnh vụn nào rơi vãi phía xa xôi
nửa đời rồi anh đón bão cùng em
vẫn ngọn đèn dầu
chiếc áo tơi
mì gói
phố lặng lẽ run từng hơi thở
ừ thì
anh và em
vẫn tình tự như thuở bén duyên nhau
nhớ có lần
qua cơn bão số 5
đồng là nước
nhà là nước
lòng anh là nước
chạy tìm em trong chập chững phận người
anh vấp ngã giữa mênh mông sóng phố
khản đến buốt lòng anh cố gọi:
mình ơi!
mình ơi… bão vừa qua rồi
mái liêu xiêu co quặm
chợ tan hoang không bóng, không người
mình ơi… bão qua rồi
mình ở đâu?
ở đâu?
anh thấy toàn sóng nước
người là phận bèo trôi
anh chạy tìm em
như đứa trẻ
sắp
mồ côi
vẫn tiếng thét: mình ơi!
mà chân anh không nhấc qua nổi bậc cửa
cứ đứng lên rồi ngã như đứa trẻ bị bỏ rơi
mình ơi bão qua rồi
mà trong anh toàn hoàng hôn giàn giụa
tím đến lịm người gieo lên phố chòng chành
bão
rơi
mình à
anh đã đón nửa đời bão cùng em
như thành phố vẫn lao xao câu hát
dẫu mai sau lưng còng da bạc
chỉ cần ngọn đèn dầu làm lửa thắp tìm nhau!

Trần Đức Tín và bạn văn chương vong niên, nhà văn Đoàn Thạch Biền

CON CÓ ỔN KHÔNG?

Cha chỉ muốnbiết rằng con có ổn hay không?
mấy hôm nay Sài gòn chợt lạnh
thai nghén con
mẹ co quặm người gối ướt
cha đi rồi
mẹ con tự núm níu lấy nhau
trời trở giông
gió giật quanh mùng
mẹ đau thắt
phố tăng ca
phố đỏ đèn gọi bóng
cha sương gió xứ người đau xanh mắt mây xanh

con ạ
mẹ sốt thắt người
đêm
hoang hoải nhớ
tay vẫn xoa bụng dỗ con nín đôi lần
con đau phải không theo cơn ho oằn oải
chắc con cũng giật mình
co cụm bấu lá nhau
Sài Gòn tháng này vẫn mưa mau
tay cha ngắn không che nổi phía nào nao nao ủ dột

xứ người
xứ người
gọi mẹ con
nghe chết điếng tay sần
con yêu ạ
con có ổn hay không?
vẫn sợi nhớ sợi thương mà tước hoài không đến!
vẫn cùng trời mà khác nắng khác sương!
con yêu ạ
con có ổn hay không?
cha tự nhủ lòng
nhưng nghẹn nấc bước chân
giấu sao đành
giấu sao đành
mưa
mưa
buốt nhói gót chân đau
con yêu ạ
con có ổn hay không?
cha gửi con thêm một giọt máu hồng
khỏe nhé con
làm của tin với đời cha hoang dại
biển vẫn xanh
lúa vẫn vàng
đại ngàn vẫn thẫm
mưa
mưa
xứ người
không chỗ trú lời ru!

Trần Đức Tín

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here