TỪ NGÀY LÊN PHỐ
Đất nhà mẹ có mấy sào
Đàn con ra phố mẹ rào trồng rau
Vườn trăng thơm nức hương cau
Bốn mùa hoa trái tươi màu nhà quê
Bỗng nhiên thành thị tràn về
Xóm làng lên phố bộn bề đua chen
Đàn con hối hả về liền
Giục đo chia đất, chia quyền phân minh
Đất vàng đọ với thâm tình
Ruột rà máu mủ giật mình lìa xa
Năm con chia sáu phần ra
Một phần nuôi mẹ thế là công tâm
Hàng cau cao vút đổ rầm
Vườn cây xanh mướt băm vằm tả tơi
Nhà cao tầng mọc ngút trời
Mẹ ngồi bốn phía tường vôi thẫn thờ
Năm phần đổi chủ lặng tờ
Khoảng sân mẹ đứng phạc phờ bão giông
Trông con cả một đời ròng
Mẹ chờ rời khỏi đất không phần mình.
GỌNG VÓ ĐẦU LÀNG
Đầu làng một gọng vó bè
Kĩu cà kéo cả bốn bề trăng trong
Túp lều nằm nép mé sông
Ông ngồi vớt những ước mong đời thường
Điếu cày rít xé đêm sương
Gió khuya tiếng cá quẫy vương lưới mềm
Sao trời thức đáy sông đêm
Lòng ông thức với những niềm đầy vơi
Bạn đời sớm bỏ theo người
Con thơ nheo nhếch, miệng đời mỉa mai
Gia tài ắp tiếng thở dài
Mái buồn vách thủng gió hoài canh thâu
Bến quê tay kéo khoan mau
Bốn mùa con nước dòng sâu cuộn dềnh
Đôi khi gọng vó lặng thinh
Nằm nghe cây gạo giật mình rụng hoa
Bây giờ mỗi độ tháng ba
Đầu làng vẫn gạo đỏ hoa rụng đầy
Bóng người khuất nẻo chân mây
Chỉ còn gọng vó trơ gầy nằm khô.
TỪ NGÀY CHA MẤT
Từ ngày cha mất đi rồi
Mẹ như một giọt nắng rơi bậc thềm
Gậy tre đỡ trái chín mềm
Mắt nhìn xa thẳm một miền khói sương
Ba gian loang lổ quanh tường
Rộng thênh một khoảng mấy phương gió lùa
Vườn nhà thả giữa nắng mưa
Hàng cau nghẹn bẹ mấy mùa không hoa
Các con mấy đứa ở xa
Vội vàng thăm mẹ tháng ba bốn lần
Đứa gần dẫu có ân cần
Bù sao cho đủ lặng thầm cha trao
Anh em mấy giọt máu đào
Vắng cha giông gió tác tao ít nhiều
Mái trầm ngói cũ phong rêu
Dấu xưa còn được bao nhiêu sum vầy
Từ ngày cha mất đến nay
Con đi như một cụm mây luân hồi
Hợp tan qua mấy vòng đời
Vẫn đau đáu một phương trời có cha.
Nguyễn Văn Song