Cây bút trẻ Hà Hương Sơn, tên thật là Hà Duy Tỉnh. Anh sinh năm 1987 tại Bình Sơn – Quảng Ngãi và hiện là sinh viên ngành sáng tác văn học, Trường Đại học Văn hóa Hà Nội.
Đến với Cuộc thi Thơ (2019 -2020) trên báo Văn nghệ, Hà Hương Sơn đoạt giải Khuyến khích với chùm thơ 3 bài: Cậu bé, Trong căn hộ chung cư, Con không biết.
Hà Hương Sơn đang ấp ủ ý định xuất bản tập thơ đầu tay “Cuộc hành hương của giấc mơ”. Tập thơ gồm 1 bài thơ dài gồm 33 khúc thơ nhỏ, và 15 bài thơ lẻ là những bài tạo nên dấu ấn riêng về tư duy thơ của Hà Hương Sơn. Tiểu thuyết đầu tay của anh cũng sắp ra mắt độc giả.
Dưới đây là 3 bài thơ đoạt giải của Hà Hương Sơn.
TRONG CĂN HỘ CHUNG CƯ
tôi sinh năm hai ngàn
chẵn, không linh không lẻ
tôi là đứa con đầu tiên của thiên niên kỉ mới
tôi là đứa con đầu tiên của thế kỉ mới
tôi sinh ra từ căn hộ
tôi lớn lên giữa phố
tôi chưa từng nghe tiếng dế kêu bao giờ
tôi đọc Dế Mèn Phiêu Lưu Kí của ông nhà văn đầu hói nào đó
tôi chẳng đồng cảm được
mọi người bảo, thế kỉ mới này sẽ có nhiều đổi thay
tôi tin điều đó
tôi sinh năm hai ngàn
thế kỉ của ánh sáng
căn phòng tôi sống chưa bao giờ bị mất điện
đôi mắt tôi mỗi ngày đều dùng để xem phim và chơi game
đôi tai tôi dùng để nghe nhạc và lèo tèo vài ba món ngoại ngữ
tôi chưa từng nhìn thấy con dế ngoài đời thực
tôi chưa từng nghe tiếng dế kêu ngoài đời thực
thằng bạn tôi từ dưới quê lên phố
nó kể về ruộng đồng và những ngày thơ chơi trò đá dế
tôi cứ nghĩ nó bị hâm
thế giới này làm gì có trò chơi kì quặc thế
tôi sinh năm hai ngàn
chẵn, không linh không lẻ…
CẬU BÉ
Có một câu chuyện tôi muốn sẻ chia
về cậu bé
giọt nước mắt tôi rơi trong một lần tình cờ xem video
giọng nói vô tư như mũi dao đâm vào tim tôi!…
“Ba em đâu?”
“Ba chết rồi!”
“Mẹ em đâu?”
“Mẹ chết rồi!”
“Em sống với ai?”
“Con sống một mình!”
Căn chòi vắng, chỏng chơ trên đồi vắng
gió tràn qua như muốn ngã nghiêng
em bé xíu, lạc giữa đời cơ cực
hồn nhiên như chẳng thể hồn nhiên!…
Ba, mẹ đã chết
người thân không ai cả
em sống nhởn nhơ, rách rưới giữa núi rừng
ngày ba bữa, em ăn bằng cây cỏ
tự hái trái rừng và nấu măng tươi…
bao năm, em sống giữa vòm trời
người đương thời chưa biết em tồn tại
một hôm, vô tình hay hữu ý
có người tìm thấy
em hiện lên trên màn hình phẳng…
Thế giới nhỏ như lòng bàn tay
có hay đâu, nhiều mảnh đời đau xót
tôi chỉ nghĩ đến mình, những ước mơ và hi vọng…
đằng xa có một chân trời
một cậu bé chẳng có chân trời…
Em sẽ làm gì giữa thế giới này
khi em đã từng sống như người rừng vậy
bao năm tuổi, em chưa từng biết chữ
Vì sao em có mặt trên đời?…
Tuổi thơ tôi, có mẹ có cha
có bạn bè nô đùa chơi đá dế
ăn – mặc – ở, dẫu nghèo nhưng đủ ấm
trái tim an yên giữa cuộc sống bao người…
Tôi đã khóc khi xem video về cậu bé
một cậu bé rừng, không có mẹ cha
hàng triệu lượt like, hàng ngàn lượt share
nhưng liệu một ngày, đời em có đổi thay?…
CON KHÔNG BIẾT
giây phút mẹ sinh ra con
con không biết
ngày tháng mẹ cho con bú sữa
ngày tháng mẹ mươm cho con ăn những miếng ăn đầu tiên
ngày tháng mẹ giặt giũ áo quần vì con, lau chùi cơ thể con
con hãy còn không biết
ngày tháng mẹ tần tảo cho con từng cây bút, từng quyển vở
ngày tháng mẹ giục con dậy đi học
kẻo trễ học nha con
con hãy còn không biết
những lúc con đau ốm, mẹ không tiếc việc lớn việc nhỏ
chỉ mong con luôn được khỏe, mong con luôn được bình yên
mẹ cười với nụ cười của con, mẹ khóc với tiếng khóc của con
và con hãy còn không biết…
khi trưởng thành
đi xa
tiền tài, danh vọng cuốn phăng con đi
những ham muốn đời thường như ăn, mặc, ở cuốn phăng con đi
còn mẹ…
con không biết.
Hà Hương Sơn