LẮNG NGHE
Nghe núi đứng, nghe sông nằm
Nghe đồi úp mặt, nghe năm cạn ngày
Nghe trời cao, nghe đất dày
Cánh chuồn phận mỏng muốn bay lên ngàn.
Qua bao cung bậc tiếng đàn
Lắng nghe cây cỏ… trần gian giầu, nghèo
Nỗi niềm sông suối trong veo
Nghe thương dân giã gieo neo… dã tràng.
Đường xa lắm nẻo ngỡ ngàng
Nghe lời chim hót mơ màng cây xanh
Nghe chiều thêu lụa vào tranh
Uy nghi núi dựng lũy thành vươn cao.
Ngày xưa nghe tiếng ngọt ngào
Tiếng em gọi nắng dạt dào mùa ơi!
Nay nghe ngọt mật đắng đời
Thương thuyền ai giữa chơi vơi sóng dồn.
TRỞ VỀ
Trở về với tuổi thơ xưa
Đi tìm cơn gió, trận mưa thuở nào
Trời xanh xanh đến nôn nao
Biển xanh xanh đến nghẹn ngào năm canh
Trở về với khoảng xa xanh
Lâng lâng ngọn gió mỏng manh cánh diều
Trở về chùa cổ phong rêu
Cõi lòng ủ chín những điều bình yên
Trở về với bóng mẹ hiền
Về miền thương nhớ về miền xót xa
Trở về với chính hồn ta
Ngỡ gần gần lắm lại là trùng khơi
Trở về với những non tươi
Nhụy hoa trong trắng, mắt người trong veo
Một đêm mười sáu trăng treo
Gập ghềnh con suối, cheo leo cây cầu
Trở về ký ức thẳm sâu
Ở đâu sóng gió? Ở đâu vui buồn?
Đặng Cương Lăng