Nỗi nhớ có dài rộng như sông
Sao chiều nay hồn tôi cứ dạt trôi theo cánh hoa bần tím?
Lạc giữa mênh mông khoảng sông lộng gió
Bâng khuâng cứ ngỡ quê mình
Bỗng dưng như kẻ nhớ nhà
Tôi đi dọc chiều nước lớn
Gặp lại tuổi thơ chú lìm kìm tung tăng đùa bóng
Nhánh lục bình khơi chuyện cũ xa xôi
Khúc sông xưa bao bận đầy vơi
Vẫn đôi bờ xanh ngát xanh bên bồi, bên lở
Chỉ có thế nhưng cứ là nỗi nhớ
Giản dị vậy thôi mà tha thiết như là…
Mênh mông chiều ở một nơi xa
Khúc sông nào vừa đi ngang đã thành ra nỗi nhớ
Xin giữ giùm tôi những bí mật của ngày mới lớn
Cánh hoa bần xưa còn trôi mải miết đến bây giờ
Đôi dòng sông như đôi cánh tay dang
Như muốn ôm tất cả vào lòng châu thổ
Gởi theo con nước bao buồn vui, nhung nhớ
Về chín nhánh Cửu Long đâu đâu cũng quê mình…
TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA