Những thiếu nữ chân trần
Giấu nụ cười sau chiếc khăn Pưm óng ánh
Những thiếu nữ quen nép mình sau khung cửi
Đôi mắt đen mênh mông buồn như dòng Châu Giang
Em đánh rơi tiếng cười
Phía sau mùa nắng trong đỏng đảnh
Những chiếc xà rông muôn sắc màu xòe như cánh bướm
Đường chiều ngược gió, tôi mãi nhìn theo làn khăn bay
Tôi đến đây và ở lại đây
Như hàng cây âm thầm đứng đợi
Thánh đường Mubarak hình vòng cung như đôi cánh tay trần vạm vỡ
Tết Roya Haji* qua rồi, tôi xin giữ lại yêu thương
Sáng nay em lại ngồi sau khung cửi
Mắt hồ thu gợi buồn như khúc ru một thời thiếu nữ
Tôi tiếc cho những tháng ngày đã cũ
Giữ mãi nụ cười em hiền, thấp thoáng sau làn khăn Pưm
__________
* Tết Roya Haji (còn gọi là Tết của sự yêu thương và tha thứ), ngày tết truyền thống của người Chăm theo đạo Islam ở An Giang.
Trương Trọng Nghĩa