Cầu Vàm Cống được thông xe,
những chuyến phà ngược xuôi đã đi vào dĩ vãng…
Nửa đêm về ngang Vàm Cống
Xót xa một khúc thương hồ
Mỏng mảnh vầng trăng mùng chín
Dập dềnh như phận bèo trôi
Ai vì nửa câu dạ cổ
Xuôi chèo tìm nhặt chờ mong
Đêm nay lắng trong trầm tích
Phù sa nặng chín dòng sông
Có nhánh sông không về biển
Xót lòng nghe điệu xàng xê
Ai thương và ai lỗi hẹn
Dạt trôi lạc mất hẹn thề
Nên trăng mồ côi từ đấy
Đời ta cũng buồn như sông
Để tiếng đờn kìm thổn thức
Từ khi em bỏ cánh đồng
Đành thôi một đêm Vàm Cống
Sóng sánh một vầng trăng tan
Đành thôi thương bờ bến cũ
Về đây dẫu có muộn màng…
TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA