Home Thơ Cơn ác mộng

Cơn ác mộng

0
Cơn ác mộng

Đêm liêu trai
Tôi đi về phía ngược sáng
Thứ ánh sáng ma mị của loài thiêu thân vừa giãy chết
Vật vã cơn đau hình hài, tê tái những nụ hôn buốt lạnh
Tôi thấy hồn mình đang rời khỏi xác
Và tự tôi phủ định chính tôi.

Khi cơn gió đến gieo rắc mùi xú uế
Tôi thấy mình bay lơ lửng giữa trùng điệp sóng điện từ và khói bụi
Khi cơn mưa mang theo thứ axit đầy ám ảnh hủy diệt
Loài người vẫn ngủ mê trong đêm trường thế kỷ mệt nhoài
Khi những hàng cây đã nhường chỗ cho đường cao tốc
Xe cộ vụt qua như mũi tên vắt ngang thế kỷ không ưu tư
Khi những tòa nhà cao tầng cứ giăng thứ ánh sáng đầy mê hoặc
Loài thiêu thân gieo mình dưới những ngọn đèn cao áp ven đường.

Huyễn hoặc em, huyễn hoặc những lời ngọt ngào ướp mật
Những nụ cười sắc lạnh chợt tắt trên phố đông người
Những dòng xe như mắc cửi, những dòng đời ngược xuôi
Xao xác đôi mắt cá chết trong ngày nhật thực
Loanh quanh những ngã năm, ngã bảy để rồi lạc mất giữa trăm năm…

Trong bảng lảng khói sương, trong mịt mùng mây phủ
Tôi tìm bóng mình giữa thành phố của những người lạ xa
Đêm nguyện cầu thấy tôi một mình ngồi khóc
Tỉnh dậy mồ hôi đẫm ướt đầm đìa trên ngực áo
Và tôi thấy tôi đang quỳ…

TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here