Khi thành phố lùi dần sau ô cửa
Chuyến xe trĩu nặng muôn ngàn nỗi nhớ
Hành trang là những ngày buồn chực khóc
Đánh rơi bao ý nghĩ không lối thoát dọc đường
Chẳng gì có thể giải thoát tôi khỏi tình trạng này
Chẳng ai có thể cứu vãn một cuộc rời không kỳ hạn
Những cột cây số không sao đo đếm hết
Từng nỗi tôi trôi dài theo vòng bánh xe lăn
Đã xa chưa mà nghe bề bộn những phân ly
Chiều hoang nắng những giọt cuối cùng chạy trốn
Ai đánh rơi, ai nhặt về khoảng trống
Trong hoang mang say cơn mệt của ngày
Giấc ngủ ngắn và cơn mơ lạc mất
Nắng, gió, bụi đường đánh rơi điệu bolero
Bài hát quên tên nhắc những điều xưa cũ
Bao chuyến xe đi và những kỷ niệm xanh màu
Bao lần nhớ chợt hanh hao ngày tháng
Để rồi quên những chuyến xe vội vã trong đời
Ngày lạc em cùng bao điều bí mật
Tôi mệt nhoài giữa ngày tháng rong chơi…
TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA