Chẳng nhớ được gì về giấc mơ đêm qua
Tỉnh giấc chỉ mình tôi giữa căn phòng trống
Ai đã mang giấc mơ tôi đi
Hay giấc mơ đã tự rời bỏ trong đêm nguyệt thực?
Dấu tích chỉ còn lại những vết trầy xước nơi lồng ngực căng đầy
Hẳn tôi đã ở đấy rất lâu
Giữa đôi ngọn núi chập chùng phủ màu u ám
Đỏ quạch vầng trăng mùa viên mãn
Ú ớ cơn mê hao khuyết hình hài.
Hẳn ai đó đã đặt chân đến căn phòng của tôi trong giấc mơ đêm qua
Đôi dép còn để hờ nơi ngạch cửa
Rõ ràng tôi nghe tiếng con mực sủa
Nửa đêm cửa sổ mở và tinh mơ có những dấu chân trên bờ tường.
Bằng cách nào đó tôi đã vẽ rất nhiều khối lập phương
Trên những cánh hoa tulip vừa được cắm
Đêm qua hình như có cơn mưa ngang qua thành phố
Cơn khát tôi uống cạn bầu trời…
Và tôi đã hát bằng lời của loài thiên di.
Chẳng còn nhớ được gì…
Tôi bắt đầu với cơn mệt buổi sáng
Chẳng còn nhớ gì…
Tôi thức dậy cùng những hoang mang
Giữa căn phòng trống.
TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA